Tôi đi qua nhà em
bằng đôi cà khêu
trẻ con vỗ tay cười
người lớn bĩu môi
và em thì cúi mặt
bằng đôi cà khêu
trẻ con vỗ tay cười
người lớn bĩu môi
và em thì cúi mặt
tôi đi qua vẫn lòng chợt mát
bởi vì cửa sổ xanh rêu
có loài hoa tím leo
áo tôi rách vai
nào ngỡ vỗ cánh tình
con bướm vội bay theo
Tôi đi qua đời tôi
bằng một cái tên
khi quay gót trở về
mộ bia nào yên
đá còn mỏi mệt
bởi vì cửa sổ xanh rêu
có loài hoa tím leo
áo tôi rách vai
nào ngỡ vỗ cánh tình
con bướm vội bay theo
Tôi đi qua đời tôi
bằng một cái tên
khi quay gót trở về
mộ bia nào yên
đá còn mỏi mệt
ai gọi tôi giữa đời tha thiết
tôi chỉ là một cái tên
trên môi người yêu ghét
xin cho tôi thịt da còn ấm tay người
tôi sẽ nói yêu em
Nên xin ngồi lại gần
ngọn cỏ hèn xanh lòng sỏi đá
trong kiếp sống bình thường
vẫn có niềm cao cả
em có nghe triền cao thác đổ
âm thầm giọt lệ ngàn xanh
Nên chi xin xoá sổ đời
quay trở về quê nhà chốn cũ
ta bày lại cuộc chơi
như một thời trẻ dại
ván ăn thua đâu cần mặc cả
tan cuộc rồi ta xoá dấu chân đi!
tôi chỉ là một cái tên
trên môi người yêu ghét
xin cho tôi thịt da còn ấm tay người
tôi sẽ nói yêu em
Nên xin ngồi lại gần
ngọn cỏ hèn xanh lòng sỏi đá
trong kiếp sống bình thường
vẫn có niềm cao cả
em có nghe triền cao thác đổ
âm thầm giọt lệ ngàn xanh
Nên chi xin xoá sổ đời
quay trở về quê nhà chốn cũ
ta bày lại cuộc chơi
như một thời trẻ dại
ván ăn thua đâu cần mặc cả
tan cuộc rồi ta xoá dấu chân đi!
Phan Như
* Hình "cà khêu" được chụp vào dịp Huế Festival 2008.
Je passe devant ta maison sur des échasses
Je passe devant ta maison
sur des échasses
les enfants battent les mains en riant
les adultes font la moue
et toi, tu baisses le front
je passe encore, coeur rafraichi
car à une fenêtre aux mousses vertes
grimpe une fleur violette
mon habit se déchire à l’épaule
sans voir, de ses ailes d’amour,
un papillon qui s’envole.
Je passe à travers ma vie
avec une appellation
à mon retour
les tombes ne reposent pas en paix
les pierres encore fatiguées
qui m’appelle si tendrement en vie
je ne suis qu’un nom
sur les lèvres de ceux qui m’aiment ou me détestent
prière de me donner un corps attiédi de tes mains
je dirai que je t’aime
je prie donc de m’asseoir près
une herbe humble verdit l’allée de gravier
dans une existence ordinaire
luit toujours une grandeur
entends-tu des chutes d’eau gronder
et des larmes en silence écouler ?
Je passe devant ta maison
sur des échasses
les enfants battent les mains en riant
les adultes font la moue
et toi, tu baisses le front
je passe encore, coeur rafraichi
car à une fenêtre aux mousses vertes
grimpe une fleur violette
mon habit se déchire à l’épaule
sans voir, de ses ailes d’amour,
un papillon qui s’envole.
Je passe à travers ma vie
avec une appellation
à mon retour
les tombes ne reposent pas en paix
les pierres encore fatiguées
qui m’appelle si tendrement en vie
je ne suis qu’un nom
sur les lèvres de ceux qui m’aiment ou me détestent
prière de me donner un corps attiédi de tes mains
je dirai que je t’aime
je prie donc de m’asseoir près
une herbe humble verdit l’allée de gravier
dans une existence ordinaire
luit toujours une grandeur
entends-tu des chutes d’eau gronder
et des larmes en silence écouler ?
Traduit par THÂN TRỌNG SƠN
No comments:
Post a Comment