Một chiều tôi vội vã qua sông
thấy em hiển hiện giữa vô cùng
áo ni mấy bận theo vào hạ
nắng vàng còn gợn thoáng lưng ong
thấy em hiển hiện giữa vô cùng
áo ni mấy bận theo vào hạ
nắng vàng còn gợn thoáng lưng ong
Cơm áo tôi lăn đời mỏi mệt
đâu dám mơ chi chuyện tao phùng
năm năm mắt vẫn xanh màu biếc
nhát chém còn đau thấu tận lưng
đâu dám mơ chi chuyện tao phùng
năm năm mắt vẫn xanh màu biếc
nhát chém còn đau thấu tận lưng
Sân am mấy độ hoa đào rụng
chổi thiền em vội quét thu không
hồ điệp có xoè đôi cánh mộng
hiên lan em xua hết hương nồng
chổi thiền em vội quét thu không
hồ điệp có xoè đôi cánh mộng
hiên lan em xua hết hương nồng
Kinh thư có ấm bàn tay ngọc
dốc núi xin đừng đau gót chân
tôi sống dù muôn nghìn chua xót
vẫn một phương trời Quan Thế Âm...
dốc núi xin đừng đau gót chân
tôi sống dù muôn nghìn chua xót
vẫn một phương trời Quan Thế Âm...
Phan Như
No comments:
Post a Comment