Thursday, October 7, 2010

Nhật Thực



Nhặt bên đường
Viên ngói vỡ
Đâu biết mặt nào phơi sương
Đâu biết bên nào hứng gió
Đứa bé ném vào vạch ô tròn
Chơi ô ăn quan
Chẳng lường sấp ngữa
Sấp cũng ăn mà ngữa cũng ăn
Cuộc vô tâm
Sá gì đen hay đỏ!

Nước chảy thì đá mòn
Đá cuội vô tình
Chẳng than trách nước
Em bỏ đi mang theo bóng hình em
Tôi chỉ là chiếc gương soi
Không lưu hình giữ bóng
Buồn nhớ em. Trống vắng
Rồi thôi.

Tại sao đến ngày thì rạng
Đến đêm thì đen
Ôi nỗi đau thời gian
Sao không một lần vượt thoát
Trăng thôi là trăng
Bay ra ngoài địa cực
Không đường cũ lối mòn
Chơ vơ giữa mặt trời và trái đất
Để tỏ cùng em
Mối tình nhật thực
Giữa mênh mang không-ngày-đêm.

Phan Như
Huế, cuối thu 2010

Monday, September 27, 2010

Kính gửi Tuy Hoà




Như phiến đá nằm trơ tháp cổ
Mong chi cánh nhạn bay về
Ở đây trời thì xanh
Phố xá thì nghiêng
Đi đi hoài như chưa thấy đến
Phải chăng ngày xưa em là biển
Mà bây chừ biển - phố mông mênh?

Như xương rồng lá thân dù gai góc
Đền mùa thì hoa hé nụ
Dù phải vắt kiệt đời
Sống gian nan đâu thiếu tiếng cười
Hoa như người - Người như hoa
Tấm lòng rộng mở
Nẫu dù gì
Xin đừng ruồng bỏ!

Đường có dài cũng đến khúc quanh
Có ngôi trường mang tên anh hùng áo vải
Tôi làm anh giáo trẻ xa nhà
Hành lý trên vai là con dấu hỏi
Tại sao các em đến trường bằng con ngựa tía
Tan học về chợ kéo xe thồ
Tại sao một miền mênh mang gió cát
Mà đôi mắt người xanh ngắt
Đại dương?

PHAN NHƯ
Huế, Mùa thu 2010

Tuesday, August 3, 2010

Nấm tràm



Tập tàng em
Tập tàng rau
Tuổi xanh vườn
Long nhong theo mẹ lên đồi tràm
Hái nấm.

Thêm một chút heo may
Thêm một ít nắng vàng
Nấu bát canh mùa thu
Ôi chao mẹ ơi -
Đắng.

Lưng chừng cao
Lưng chừng đời
Lêu bêu thang máy nhà cao tầng
Biết đâu lên xuống?

Mỗi bận thu về
Nhìn tơ trời lạc phố
Bay ngang
Mẹ ơi
Con muốn về thăm sao-
Đặng?


Phan Như
Huế,Thu 2010

Tuesday, July 6, 2010

Thơ làm đang lúc kẹt xe



Chính vào thời khắc ấy, không nghiêng qua chiều
cũng không phải ban trưa, đèn chưa xanh và cũng
vừa hết đỏ: cái ấy hiển hiện.




Đứng chờ xe kẹt giữa ngã tư
Đèn đỏ đèn xanh phút chần chừ
Vừa lúc nhích lên, trời đứng Ngọ
Bàng hoàng chớp động: sát na như

Chẳng ban chiều cũng chẳng ban trưa
Nghe như trời đất chuyển giao mùa
Không đến không đi, Em hiển hiện
Đẹp tựa bây giờ, đẹp ban sơ

Có phải chừ trăng mọc ban ngày
Chim về làm tổ ở trên mây
Mừng vui ôi trẻ thơ tóc bạc
Thì thầm tiếng vỗ một bàn tay

Rồi thì đèn đỏ lại đèn xanh
Thôi nhé về thôi với thị thành
Lòng mới hay vừa thay áo mới
Thấy đời bỗng đẹp tựa như tranh.

Phan Như
Huế, Tháng 7 -2010