Thursday, October 7, 2010

Nhật Thực



Nhặt bên đường
Viên ngói vỡ
Đâu biết mặt nào phơi sương
Đâu biết bên nào hứng gió
Đứa bé ném vào vạch ô tròn
Chơi ô ăn quan
Chẳng lường sấp ngữa
Sấp cũng ăn mà ngữa cũng ăn
Cuộc vô tâm
Sá gì đen hay đỏ!

Nước chảy thì đá mòn
Đá cuội vô tình
Chẳng than trách nước
Em bỏ đi mang theo bóng hình em
Tôi chỉ là chiếc gương soi
Không lưu hình giữ bóng
Buồn nhớ em. Trống vắng
Rồi thôi.

Tại sao đến ngày thì rạng
Đến đêm thì đen
Ôi nỗi đau thời gian
Sao không một lần vượt thoát
Trăng thôi là trăng
Bay ra ngoài địa cực
Không đường cũ lối mòn
Chơ vơ giữa mặt trời và trái đất
Để tỏ cùng em
Mối tình nhật thực
Giữa mênh mang không-ngày-đêm.

Phan Như
Huế, cuối thu 2010