Friday, November 18, 2011

Ngoại ơi, đừng sợ!



“Bi ơi, đng s!” là tên mt cun phim Vit Nam, nó thc s gây n tượng bi nhan đ có tên ca Bi... Chng là t lúc sinh ra cho ti khi 4 tui, ba m và ông bà ngoi có khi đã rt gian nan, vì sut trong thi gian đó, cu Bi bnh hon trin miên, nht là bnh đường hô hp hay còn gi là viêm mũi d ng. Nhng ngày Phan đăng Lưu – Qun Phú Nhun, Bi khò khè c đêm khiến ba m và ông hay bà ngoi thc sut đêm. Ly tri đến 5 tui qua khi”đt” thì Cu Bi cũng tm n. Tuy nhiên, Bi có mt tính cách là vô tư, thn nhiên và chu đng trước mi khó khăn.

Nh ln đem Bi vào Trung tâm xét nghim Medic chp CT vòm hng (theo đ ngh ca Bác sĩ Đ Hng Ngc), ông ngoi và m hong ht khi chuyên viên tiêm thuc và đy xe đưa Bi mt mình vào phòng cách ly đ scanning, hoàn toàn cách bit vi bên ngoài. Bi ngonh li nhìn vi ánh mt: ”M và ông ngoi ơi, đng s.’’ Có ln v thăm Tết Huế, ông ngoi dn Bi vào chơi công viên. Cm vé trên tay nhưng ông ngoi ngn ng không mun Bi chơi trò đu quay “merry go round”quá nguy him. Bi đã leo lên ghế, cài dây an toàn, nhìn ông ngoi và nói: ”Con không can chi đâu, ông ngoi đng s!”

vi Bi vài ngày, đi vi bà ngoi là vài tun, phi ngm ngùi chia tay đ v Huế. S rng Bi s bun và ht hng. Nhưng không. Bi chu quen ri vi nhng ”cuc chia tay màu xanh” đy hy vng. Nh đó mà ba m thường xuyên yên tâm đi công tác xa nhà. Người bun chia tay không phi là Bi mà là ông bà ngoi!
Bi đc được bn tính ông ngoi là hay lo lng và s hãi. Tính cách đó làm người được quan tâm cm thy b áp lc. Cũng mt phn vì khách quan. Đến gi taxi đến đưa ra sân bay nhưng chưa thy đến, m ca Bi tnh bơ coi như “no problem”,còn ông Ngoi loay hoay như gà mc đ. Có ln bà Trung và chi Bé Em ch Bi đi chơi lâu v b ông ngoai chi cho mt trn tơi bi “Ti bây ch cháu tau đi mô mà vô hu ra?” Bà ngoi thì hay ”phiêu linh tnh đ” lang thang đ bành hay ch tri mà không nhn tin v nhà khiến ông ngoi lo st vó! Và đã hơn 2 ln bà ngoi gp road accidents ch không phi chơi! Cũng vì như ra mà Dì Minou trách ông ngoi làm Dì Minou và bà ngoi mt tình đc lp t ch khi đi ra ngoài! Bi vì ông ngoi c ”săn săn” con tim ngc tù!

Có l ông ngoi mc phi hi chng s hãi. Căn bnh này có ngun gc sâu xa? Sư ph ca ông ngoi nói rng t kiếp nào đó, ông ngoi b săn đui và b cướp đot tài sn mà hu qu bây gi vn còn li trong tâm thc. Cái di chng này có th truyn mt phn cho con gái là dì Nou, nhưng m Mimi thì không… và cu Bi tha hưởng cái tính ”không s hãi ca m’, thit là may cho Bi và ti nghip cho Mindy?

Ngược li, nh có thin đnh và hc hi Pht pháp, ông ngoi li ít s cái đáng s là bnh tt, và nht là không s cái chết. Nhiu đêm ngi thin, ông ngoi “quán” (suy tưởng có hình nh) và sau bui “công phu” là phi hi hướng (directing to), tc là chuyn hướng cu nguyn v các đa ch nào mà mình tác ý. Ông ngoi thường đnh tâm hướng ti con đường vào PMH, đến Parkview, lên tng 3 qua đường ca s (vì thang máy thường cn sóng t) đ đến gn vi Cu Bi. Nếu quán kiên trì và liên tc, sau này ông ngoi s đến vi Bi bt c lúc nào nếu mun. Rt tiếc là ông ngoi chưa biết đường đến vi Mindy. Có l phi đi M mt chuyến mi có th hi hướng đúng người đúng ch.

Và như thế, nếu thành công, vic hi hướng ti mt nơi nào đó là rt có th. Vì vy khi đa cháu ngoi nào gp tr ngi bt c chuyn gì, nếu không trc tiếp gn , ông ngoi s t lc thin đnh và nguyn cu tha lc đ được tiếp cn và giúp đ. Đây không phi là chuyn hoang đường. Đến lúc đó thì có th nói thm: ”Bi ơi, có ông ngoi đây, đng s!”

Wednesday, November 2, 2011

Ông Ngoại Đi Học

Hình Ông Ngoại và Anh Bi – chụp cách đây đã 10 năm

Đây là lá thư của ông ngoại viết cho Anh Bi, Cody và Mindy kể chuyện ngày xưa ông ngoại đi học, nhân dịp ông ngoại nghe bà ngoại than thở về chuyện Mindy khó đi học mấy bữa nay.


Ông Ngoại Đi Học

Ông Ngoại sinh năm 1944, ngày tháng nào không ai nhớ chính xác, nhưng vào ngày sinh thì quân Đồng Minh dội bom, nên bà cố bỏ vào đôi quang gióng và gánh chạy đi tản cư, vì vậy ông ngoại có cái tên rất thông tục và dễ nhớ. (Sau này khi làm đơn thi vào lớp Đệ Thất tức lớp 6 bây giờ, ông Kế đề nghị đổi tên Châu, nhưng ông ngoại không hiểu vì sao không chịu?). Con nhà ngèo, cha đi kháng chiến, mẹ tần tảo mua bán suốt ngày ở chợ Đông Ba, chị hai lấy chồng sớm, anh ba đi lính, nên ông ngoại gần như thất học. Đến năm 1950, ông ngoại được dẫn đến lớp học từ thiện (không đóng học phí) ở cuối xóm, do cô Ái con gái cụ Đô dạy. Đó là một căn nhà vườn cổ kính có rất nhiều cây trái (bây giờ là nhà Huế học Phan Thuận An), và một cái hồ rộng mênh mông.

Ngày nào trước khi bà cố gọi dậy đi học cũng khóc, và lấy đủ lý do để trốn học. Mặc dù trốn học chỉ để về nhà chun qua liếp cửa vào ngồi thu lu đợi giờ bà cố ngoại (mẹ của bà cố) gọi ăn cơm. Hồi đó nhà tranh vách đất, cửa chính là một liếp tre lợp tranh, khi khép lại chỉ cần hạ xuống và không cài then, vì nhà nghèo không có gì để mất. Vì vậy mỗi lần trốn học chỉ cần chạy về, chống cửa lên vào ngồi một mình và sợ ma gần chết! Hồi đó không có hàng quà và trò chơi như bây giờ.

Sau thời gian học bữa đực bữa cái như rứa, ông ngoại được cho vào học lớp 1 trường tiểu học Gia Hội (gần cạnh nhà). Ông ngoại học rất chăm chỉ và rất giỏi, nổi tiếng khắp trường, đặc biệt môn Văn và môn Toán. Trong lớp có người bạn học tên là Vui, mà sau này thường gọi là Vui Điên, một nhân vật nổi tiếng ở Huế. Anh ấy thường chạy trên vài cầu Trường Tiền không bị ngã khiến thiên hạ thất kinh.

Xong tiểu học, ông ngoại thi vao đệ thất (lớp 6) đậu điểm cao được thưởng một chiếc xe đạp, và chỉ trong 1 tuần làm mất chiếc xe, phải trốn nhà người bạn một ngày không dám về... Ở trung học cơ sở, ông ngoại liên tục xếp hạng nhất 4 năm liền, nổi tiếng là một học sinh thông minh tại trường Hàm Nghi trong Thành Nội. Khi qua Quốc Học, ông ngoại chọn ban C (văn học,ngoại ngữ,triết học...) và vẫn là người đứng đầu lớp. Cuối năm lớp12 được chọn bình bầu phần thưởng danh dự toàn trường (trong lúc đó bác Nguyễn Thiện Tống chỉ được phần thưởng Đạo Đức, mà bây giờ bác là Giáo Sư Tiến Sĩ!). Tuy nhiên, ông ngoại chỉ được phần thưởng danh dự liên lớp 12, vì lý do ban B (Toán Lý Hoá) mới được chọn.

Lên Đại Học thì ông ngoại bắt đầu sa sút việc học vì ông ngoại gặp bà ngoại ! Lúc đó bà ngoại không phải là người đẹp chim sa cá lặn, nhưng có một nét gì đó khiến ông ngoại “sa”vào như con chim sa vào bẫy!

Người ta thường hỏi: vì sao ông ngoại học giỏi. Chỉ có một cách trả lời: Vì có tố chất thông minh. Vậy tố chất đó có mất đi không? Không mất. Bằng cớ là Mimi và Minou vẫn thông minh và con của Mimi Minou cũng rất thông minh. Tuy nhiên, tố chất thông minh đó cần phải bảo vệ, bồi dưỡng và phát huy. Còn nếu ỷ lại, buông trôi thì không ăn thua gì với thiên hạ trong cuộc sống hiện tại.

Bất cứ việc gì cũng cần có va chạm thử thách. Càng thử thách thì càng được tôi luyện. Ban đầu nếu có một vài trở ngại nào đó, hãy xem chúng là may hơn là không may. Cuộc đời còn rất dài phía trước, mà sẽ không mấy khi bằng phẳng. Mình có may mắn hơn người khác rất nhiều, và mình thừa hưởng tố chất như là di sản cha mẹ để lại, thì lo gì những ups and downs của cuộc đời?

Trên đây là chuyện thuở thiếu thời ông ngoại kể cho mấy đứa cháu ở gần và xa. Cũng chỉ là chuyện vui mà thôi!