Wednesday, November 2, 2011

Ông Ngoại Đi Học

Hình Ông Ngoại và Anh Bi – chụp cách đây đã 10 năm

Đây là lá thư của ông ngoại viết cho Anh Bi, Cody và Mindy kể chuyện ngày xưa ông ngoại đi học, nhân dịp ông ngoại nghe bà ngoại than thở về chuyện Mindy khó đi học mấy bữa nay.


Ông Ngoại Đi Học

Ông Ngoại sinh năm 1944, ngày tháng nào không ai nhớ chính xác, nhưng vào ngày sinh thì quân Đồng Minh dội bom, nên bà cố bỏ vào đôi quang gióng và gánh chạy đi tản cư, vì vậy ông ngoại có cái tên rất thông tục và dễ nhớ. (Sau này khi làm đơn thi vào lớp Đệ Thất tức lớp 6 bây giờ, ông Kế đề nghị đổi tên Châu, nhưng ông ngoại không hiểu vì sao không chịu?). Con nhà ngèo, cha đi kháng chiến, mẹ tần tảo mua bán suốt ngày ở chợ Đông Ba, chị hai lấy chồng sớm, anh ba đi lính, nên ông ngoại gần như thất học. Đến năm 1950, ông ngoại được dẫn đến lớp học từ thiện (không đóng học phí) ở cuối xóm, do cô Ái con gái cụ Đô dạy. Đó là một căn nhà vườn cổ kính có rất nhiều cây trái (bây giờ là nhà Huế học Phan Thuận An), và một cái hồ rộng mênh mông.

Ngày nào trước khi bà cố gọi dậy đi học cũng khóc, và lấy đủ lý do để trốn học. Mặc dù trốn học chỉ để về nhà chun qua liếp cửa vào ngồi thu lu đợi giờ bà cố ngoại (mẹ của bà cố) gọi ăn cơm. Hồi đó nhà tranh vách đất, cửa chính là một liếp tre lợp tranh, khi khép lại chỉ cần hạ xuống và không cài then, vì nhà nghèo không có gì để mất. Vì vậy mỗi lần trốn học chỉ cần chạy về, chống cửa lên vào ngồi một mình và sợ ma gần chết! Hồi đó không có hàng quà và trò chơi như bây giờ.

Sau thời gian học bữa đực bữa cái như rứa, ông ngoại được cho vào học lớp 1 trường tiểu học Gia Hội (gần cạnh nhà). Ông ngoại học rất chăm chỉ và rất giỏi, nổi tiếng khắp trường, đặc biệt môn Văn và môn Toán. Trong lớp có người bạn học tên là Vui, mà sau này thường gọi là Vui Điên, một nhân vật nổi tiếng ở Huế. Anh ấy thường chạy trên vài cầu Trường Tiền không bị ngã khiến thiên hạ thất kinh.

Xong tiểu học, ông ngoại thi vao đệ thất (lớp 6) đậu điểm cao được thưởng một chiếc xe đạp, và chỉ trong 1 tuần làm mất chiếc xe, phải trốn nhà người bạn một ngày không dám về... Ở trung học cơ sở, ông ngoại liên tục xếp hạng nhất 4 năm liền, nổi tiếng là một học sinh thông minh tại trường Hàm Nghi trong Thành Nội. Khi qua Quốc Học, ông ngoại chọn ban C (văn học,ngoại ngữ,triết học...) và vẫn là người đứng đầu lớp. Cuối năm lớp12 được chọn bình bầu phần thưởng danh dự toàn trường (trong lúc đó bác Nguyễn Thiện Tống chỉ được phần thưởng Đạo Đức, mà bây giờ bác là Giáo Sư Tiến Sĩ!). Tuy nhiên, ông ngoại chỉ được phần thưởng danh dự liên lớp 12, vì lý do ban B (Toán Lý Hoá) mới được chọn.

Lên Đại Học thì ông ngoại bắt đầu sa sút việc học vì ông ngoại gặp bà ngoại ! Lúc đó bà ngoại không phải là người đẹp chim sa cá lặn, nhưng có một nét gì đó khiến ông ngoại “sa”vào như con chim sa vào bẫy!

Người ta thường hỏi: vì sao ông ngoại học giỏi. Chỉ có một cách trả lời: Vì có tố chất thông minh. Vậy tố chất đó có mất đi không? Không mất. Bằng cớ là Mimi và Minou vẫn thông minh và con của Mimi Minou cũng rất thông minh. Tuy nhiên, tố chất thông minh đó cần phải bảo vệ, bồi dưỡng và phát huy. Còn nếu ỷ lại, buông trôi thì không ăn thua gì với thiên hạ trong cuộc sống hiện tại.

Bất cứ việc gì cũng cần có va chạm thử thách. Càng thử thách thì càng được tôi luyện. Ban đầu nếu có một vài trở ngại nào đó, hãy xem chúng là may hơn là không may. Cuộc đời còn rất dài phía trước, mà sẽ không mấy khi bằng phẳng. Mình có may mắn hơn người khác rất nhiều, và mình thừa hưởng tố chất như là di sản cha mẹ để lại, thì lo gì những ups and downs của cuộc đời?

Trên đây là chuyện thuở thiếu thời ông ngoại kể cho mấy đứa cháu ở gần và xa. Cũng chỉ là chuyện vui mà thôi!

No comments: